Thân chào các anh chị & các bạn là thành viên của đại gia đình Hiệp Phú .
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 21 người, vào ngày Thu Mar 02, 2023 1:13 am
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Statistics
Diễn Đàn hiện có 29 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: blake22h

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 243 in 103 subjects
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


Ký ức mình có còn nguyên vẹn như xưa?

Go down

Ký ức mình có còn nguyên vẹn như xưa? Empty Ký ức mình có còn nguyên vẹn như xưa?

Bài gửi  Admin-Nguyen Thanh Trung Mon Dec 17, 2012 9:35 am


Ký ức mình có còn nguyên vẹn như xưa?

Đã bao lần tôi tự hỏi câu này, " Ký ức mình có còn nguyên vẹn như xưa?"
Hay là chính tôi, cũng hời hợt và buông thả để quên mất những điều đã qua như một màn sương mỏng mảnh, mà chỉ cần một tia nắng mới bắt đầu sương vội tan mau.
Tôi hơi tức cười khi tự nhận thấy mình làm việc quần quật từ sáng tinh mơ đến tối. Từ ngày này sang ngày khác. Từ đầu tuần đến cuối tuần. Từ đầu tháng tới cuối tháng mà tôi nói một câu khiến đồng nghiệp của tôi thấy tôi trở nên thật lập dị: " Lương tháng này mau tới nhỉ." Đâm ra tôi chẳng kịp tiêu tiền, tôi chỉ cần tiêu tiền cho một gói xôi hay một ổ bánh mì ăn rất lẹ, một cốc cà phê căn tin nơi làm việc, vài câu nói chào với đồng nghiệp. Khi mệt thì tôi ngủ, ngủ dậy thấy đói thì tôi ăn, ăn xong no bụng tôi lại làm cho đến kiệt sức hay gần như kiệt sức. Tôi không gặp ai. Ngoài bệnh nhân của mình. Đâm ra, tôi thiếu tình thương. ( Tôi nghĩ vậy, vì tôi đã làm hết sức đến mức tôi không còn có chỗ để suy nghĩ về cuộc đời nữa). Đâm ra, cảm xúc là không tồn tại, vì khi đó, tôi chỉ nghĩ đến sự hoàn chỉnh, khéo léo, hoàn mỹ, và lại hoàn chỉnh, nơi đường may, nơi phác đồ điều trị, hay là tôi, suy nghĩ rằng, làm sao cho đẹp nhất với những vết thương này. Tôi nghĩ về một thực thể bệnh với một lý trí, mà cảm xúc bình thường nhất, như thèm ăn một món ngon cũng không có. Đâm ra cảm xúc vừa đói mà lại thừa thải lúc đó.

Tôi đã làm như thế.
Tôi gần như kiệt sức. Và không tiếp tục được nữa.
Gần như không tiếp tục được. Tôi nói với chính mình : Phải dừng lại một thời gian.
Tôi cũng chẳng để cho cái đầu mình ngơi nghỉ, khi không làm việc tôi lại lý luận về lý lẽ sống trong cái đầu hiện đang hổn độn ấy, tôi lại ngẩm mấy việc đúng sai, tôi lại nghĩ về kế hoạch tương lai, tôi lại nghĩ về những sai lầm trong quá khứ, rồi tôi lại nghĩ, khi nào mình nghĩ xong và bắt đầu công việc lại đây.
Tôi hơi tức cười. Trông tức cười. Tôi đang nghỉ ngơi trong trạng thái vần bắt mình làm việc.

Tôi lang thang trong nhà sách. Tôi mang về cuốn Nhật ký. Một cuốn sách về tình yêu.
Ừm, đúng vậy, tôi thèm khát cảm xúc. Người tôi như cái cây khô thiếu nước trầm trọng. Và tôi muốn tưới mát tâm hồn mình bằng một tình yêu đẹp.
Vậy mà tôi tìm thấy mình, trong đó. Hoặc gần giống với mình.
" Tôi đã nhìn thấy cậu làm ngày làm đêm, làm việc cật lực đến mức gần như không có lúc nào mà thở nữa. Người ta làm thế chỉ vì ba lý do. Hoặc là họ điên, hoặc là họ ngu ngốc, hoặc đang cố quên. Và với cậu thì tôi biết cậu đang cố quên. Tôi chỉ không biết cậu đang cố quên cái gì thôi."

Khi tôi buồn, tôi đã nói rằng, hãy luôn nhớ một điều, và hãy nói với mình " Ta không hề buồn." Ta thay vào đó bằng những công việc hiệu quả nhất, có ích nhất, và tôi đã đúng. Tôi không thấy tâm trạng mình tệ trong cảm xúc.
Nhưng đằng sau đó, có cái gì đó như là ức chế.
Đâm ra, tôi đang tự hỏi mình, tôi đang cố quên điều gì, tôi không biết rõ được.

Dường như quá nhiều thứ. Và tôi cứ tự hòi mình hoài : Ký ức mình có còn nguyên vẹn như xưa?


Nếu cứ sống mãi với một trạng thái thờ ơ thật thanh thản đầu óc làm sao. Ừm, ta chẳng gì mà nghĩ. Nhưng có đôi khi, đó không phải sống của một số người.
Bạn có thể thành đạt, bạn có thể xinh đẹp, bạn có thể thật thông minh giỏi giang, làm người khác tôn trọng lẫn mơ ước, hoặc ít ra họ cho rằng bạn đang có một chỗ thật là đẹp trong đời sống, vậy mà bạn trở về, với cái đầu trống rỗng, với cảm xúc vật vờ, tôi mềm như cọng bún, mềm nhũn, thì cái mà tôi có ( chứ không phải họ có) là một chính tôi " cái xác không hồn."

Tôi thèm cái cảm giác tôi chẳng là gì cả. Nhưng mỗi đêm tôi bật Radio nhâm nhi tách trà hoa cúc thơm nồng.
Tôi lại thèm cái càm giác buồn tệnh chạy xe ra cánh đồng và đứng đó, để nước mắt rơi lã chả, để gió thổi quấn lấy mình.
Tôi thèm cái cảm giác như một kẻ điên lang thang trên phố đêm, vừa đi vừa khoác tay bạn nghêu ngao như những đứa trẻ hư hỏng vậy. ( Như thế thôi)
Tôi thèm cái càm giác bồi hồi, khi tháng tư về, khi mỗi độ tháng tư về, lòng tôi lại rạo rực vì đất trời đẹp quá.

Vậy mà đôi khi tôi .. kìm nén nhiều quá. Che dấu đi tất cả.
Để chỉ nhắm mắt thôi nghĩ về cánh đồng như một điều đau khổ. Nghĩ về mặt hồ tĩnh lặng như một điều cổ tích. Để nghe một bản nhạc, cố mà khóc cũng không có nỗi một giọt nước mắt nào.

Thế là... tôi bỏ đi.
Tôi ngừng làm việc.
Tôi ngừng tất cả.
Tôi thấy lại sự đau đớn.
Tôi thấy lại nỗi cô đơn.
Tôi tìm cách vượt qua nó.

Bằng cách nghe tiếng chim hót khi sớm mai thức dậy.
Xoa dịu bằng một tách trà.
Xoa dịu bằng một buổi chiều đi dạo công viên.
Xoa tan đi bằng cách nói cậu chạy ra giữa đường và làm một trò rồ dại nào đó cho tất cả mọi người thấy rằng : Cậu thật rồ dại.

Họ, đôi khi vẫn thấy tôi, lập dị theo một cách nào đó. Nhưng tôi vẫn sống, vẫn buồn vui và hạnh phúc, vẫn cô đơn và khao khát.
Họ, khi hài lòng vì tôi thật bình thường, thật say mê nhiệt tình và thật giống họ, ừm, thì tôi nghẹt thở, không phải tôi không chịu được áp lực công việc, không phải tôi không chăm chỉ, mà là tôi chôn vùi cảm xúc ký ức của chính mình một cách tuyệt vọng.

Ừm, khi trống rỗng hoàn toàn. Đôi khi tôi biết tôi cần cảm giác cô đơn, và thiết hụt. Chứ không phải sự hoàn hảo.
Vậy là . Tôi đi. Tìm lại cảm giác của riêng mình.
Tôi thấy sự thanh thản.
Nơi những con sóng vỗ về.
Nơi những tán cây ôm ấp.
Và một cái ôm thật nhẹ.
Nơi một người luôn thầm lằng chờ đợi tôi.

Mỗi người, tìm kiếm hạnh phúc theo một cách riêng, còn tôi, tôi nghĩ rằng, dù cho có một núi vàng hay một địa vị thật to lớn, có lẽ cũng không hẳn khiến tôi hạnh phúc.

Tôi yêu thời tiết. Tôi yêu thiên nhiên. Tôi yêu những cảm xúc của mình với những điều đó. Và đúng vậy, khi ở đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, nhẹ nhõm thật sự.

Admin-Nguyen Thanh Trung
Admin-Nguyen Thanh Trung
Admin

Tổng số bài gửi : 227
Join date : 13/12/2012
Age : 42
Đến từ : Xứ sở của những thiên thần

https://metrohiepphu.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết