Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 21 người, vào ngày Thu Mar 02, 2023 1:13 am
Tìm kiếm
Statistics
Diễn Đàn hiện có 29 thành viênChúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: blake22h
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 243 in 103 subjects
Tôi lạc lõng
Thân chào các anh chị & các bạn là thành viên của đại gia đình Hiệp Phú . :: Tâm sự , cảm nhận,chia sẽ cá nhân. :: Tâm sự , cảm nhận
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Tôi lạc lõng
Tôi lạc lõng!!!
Bạn hay buồn phiền về những gì người khác cho là vẩn vơ? Bạn hay lo nghĩ về những điều không thuộc về mình? Bạn dừng xe lại khi thấy đèn tín hiệu bật sang màu đỏ như trong sách luật giao thông đường bộ trong khi những người khác cứ lũ lượt vượt lên nếu không thấy công an?.... Nếu tất cả những điều trên đúng với bạn nghĩa là: Bạn Đang Lạc Lõng.
Từ dạo các lô cốt mọc lên bị kẹt đường liên miên, phải len lỏi cùng em spint , bỗng dưng tôi thấy rằng mình cũng rơi vào một trong số hiếm hoi những người Lạc Lõng. Đến đèn đỏ, mặc dù không có công an nó vẫn từ tốn chạy chậm rồi dừng lại, để rồi sau lưng nghe những tiếng người ta quát tháo, xỉa xói, những hồi còi inh ỏi, tiếng xe máy rồ ga thúc giục nó vượt qua…
Đi đường, bắt gặp những đứa trẻ bụi đời xin ăn trên hè phố,tôi cũng ghé lại, bỏ vào trong cái lon chút tiền quà sáng mà ba má cho nó. Để rồi khi kể lại cho bọn bạn nghe lại thấy những tiếng lắc đầu, thở dài: “Bị dụ rồi cưng ạ!”. Phải, nó biết những đứa trẻ kia chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền của một mẹ mìn (hoặc ba mìn) nào đó, nó biết chưa chắc mái tóc cháy nắng kia, làn da đen sạm kia, đôi chân tật nguyền kia, đôi mắt thẩn thờ trong tuyệt vọng kia là thật. Nhưng nó vẫn ghé lại. Đơn giản chỉ vì nó muốn mua lấy một niềm tin. Niềm tin rằng cuộc sống không đến nỗi chỉ có dối trá lọc lừa, niềm tin vào những điều kì diệu của số phận, tin vào một ngày mai tươi sáng hơn. Nhưng một mình tôi thì làm được gì khi hàng hàng lớp lớp người vẫn vô tình chạy ngang, đôi khi vứt lại ánh mắt dè bỉu, hắt hủi…
Tôi từng bắt gặp cảnh một người phụ nữ trung niên gánh cam đi bán rồi va quẹt với một chiếc xe máy. Cam ăn lóc trên nền đường. Những người đi qua không buồn dừng lại để người phụ nữ nhặt hết số cam kia mà họ cứ chạy tiếp, cán lên những trái cam vô tội, cán lên cuộc sống của người phụ nữ ấy. Mớ cam vẫn tiếp tục lăn trên nền đường hay hy vọng, hay ngày mai của người phụ nữ ấy đang dần trôi đi giữa cuộc đời. Giá mà có ai đó dừng lại, nhưng không…
Đến mức một người thầy mà tôi từng kính trọng đã khiến tôi thất vọng khi thầy nói rằng “Người Sài Gòn là vậy đấy. Đèn nhà ai nấy sáng. Quan tâm làm gì chỉ tổ rước phiền phức”…
Đôi khi, trên một con đường ngoại ô nào đó, lại bắt gặp những bao rác vô chủ nằm lăn lóc trên lề đường. Thấy sao cuộc đời đau đến lạ. Những người ấy giữ vệ sinh từng chút một cho căn nhà của mình để rồi mang rác thải vứt lăn lóc ngoài kia. Liệu đó có phải là cách mà con người chúng ta sống hay không? Liệu đó có phải là thứ mà chúng ta muốn du khách nước ngoài nhìn vào đánh giá hay không?...
Giá mà…tôi đừng Lạc Lõng.
Bạn hay buồn phiền về những gì người khác cho là vẩn vơ? Bạn hay lo nghĩ về những điều không thuộc về mình? Bạn dừng xe lại khi thấy đèn tín hiệu bật sang màu đỏ như trong sách luật giao thông đường bộ trong khi những người khác cứ lũ lượt vượt lên nếu không thấy công an?.... Nếu tất cả những điều trên đúng với bạn nghĩa là: Bạn Đang Lạc Lõng.
Từ dạo các lô cốt mọc lên bị kẹt đường liên miên, phải len lỏi cùng em spint , bỗng dưng tôi thấy rằng mình cũng rơi vào một trong số hiếm hoi những người Lạc Lõng. Đến đèn đỏ, mặc dù không có công an nó vẫn từ tốn chạy chậm rồi dừng lại, để rồi sau lưng nghe những tiếng người ta quát tháo, xỉa xói, những hồi còi inh ỏi, tiếng xe máy rồ ga thúc giục nó vượt qua…
Đi đường, bắt gặp những đứa trẻ bụi đời xin ăn trên hè phố,tôi cũng ghé lại, bỏ vào trong cái lon chút tiền quà sáng mà ba má cho nó. Để rồi khi kể lại cho bọn bạn nghe lại thấy những tiếng lắc đầu, thở dài: “Bị dụ rồi cưng ạ!”. Phải, nó biết những đứa trẻ kia chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền của một mẹ mìn (hoặc ba mìn) nào đó, nó biết chưa chắc mái tóc cháy nắng kia, làn da đen sạm kia, đôi chân tật nguyền kia, đôi mắt thẩn thờ trong tuyệt vọng kia là thật. Nhưng nó vẫn ghé lại. Đơn giản chỉ vì nó muốn mua lấy một niềm tin. Niềm tin rằng cuộc sống không đến nỗi chỉ có dối trá lọc lừa, niềm tin vào những điều kì diệu của số phận, tin vào một ngày mai tươi sáng hơn. Nhưng một mình tôi thì làm được gì khi hàng hàng lớp lớp người vẫn vô tình chạy ngang, đôi khi vứt lại ánh mắt dè bỉu, hắt hủi…
Tôi từng bắt gặp cảnh một người phụ nữ trung niên gánh cam đi bán rồi va quẹt với một chiếc xe máy. Cam ăn lóc trên nền đường. Những người đi qua không buồn dừng lại để người phụ nữ nhặt hết số cam kia mà họ cứ chạy tiếp, cán lên những trái cam vô tội, cán lên cuộc sống của người phụ nữ ấy. Mớ cam vẫn tiếp tục lăn trên nền đường hay hy vọng, hay ngày mai của người phụ nữ ấy đang dần trôi đi giữa cuộc đời. Giá mà có ai đó dừng lại, nhưng không…
Đến mức một người thầy mà tôi từng kính trọng đã khiến tôi thất vọng khi thầy nói rằng “Người Sài Gòn là vậy đấy. Đèn nhà ai nấy sáng. Quan tâm làm gì chỉ tổ rước phiền phức”…
Đôi khi, trên một con đường ngoại ô nào đó, lại bắt gặp những bao rác vô chủ nằm lăn lóc trên lề đường. Thấy sao cuộc đời đau đến lạ. Những người ấy giữ vệ sinh từng chút một cho căn nhà của mình để rồi mang rác thải vứt lăn lóc ngoài kia. Liệu đó có phải là cách mà con người chúng ta sống hay không? Liệu đó có phải là thứ mà chúng ta muốn du khách nước ngoài nhìn vào đánh giá hay không?...
Giá mà…tôi đừng Lạc Lõng.
Thân chào các anh chị & các bạn là thành viên của đại gia đình Hiệp Phú . :: Tâm sự , cảm nhận,chia sẽ cá nhân. :: Tâm sự , cảm nhận
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|