Thân chào các anh chị & các bạn là thành viên của đại gia đình Hiệp Phú .
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Thống Kê
Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 21 người, vào ngày Thu Mar 02, 2023 1:13 am
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Statistics
Diễn Đàn hiện có 29 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: blake22h

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 243 in 103 subjects
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     

Calendar Calendar


Nhat ky dem buon

Go down

Nhat ky dem buon  Empty Nhat ky dem buon

Bài gửi  Admin-Nguyen Thanh Trung Mon Dec 17, 2012 8:22 pm





Phố nhỏ, Đêm buồn, ngày… tháng... năm…

Một ngày buồn, một ngày buồn tẻ nữa lại trôi qua. Giờ đây mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày em lại sống trong nỗi nhớ và nỗi mong chờ của sự cô đơn. Những lúc như thế này em lại góp nhặt những nỗi lòng ấp ủ của riêng em viết gửi cho em những dòng tâm sự của tháng ngày.
“Sự xuất hiện của anh đã để lại trong em bao nỗi nhớ. Cảm ơn cuộc đời đã cho em được gặp anh”. Từ khi chúng mình quen nhau cho tới hôm nay, không lúc nào em không nghĩ về anh cả. Em nhớ anh nhiều lắm. Em nhớ anh trong những lúc em đang làm và ngay cả những lúc em mơ màng trong giấc ngủ nữa. Dấu yêu có biết không? Đã có lúc em nghĩ rằng: “Mình đâu việc gì phải yêu thương một người”, mình đâu nhất thiết phải có người yêu, mình đâu cần tìm một cảm giác yêu đương làm gì? Mình chỉ cần làm việc thật tốt, có một nghề nghiệp ổn định, kết giao được nhiều bạn bè tốt hiểu, thông cảm và chia những niềm vui cũng như nỗi buồn trong cuộc sống cùng với mình là đủ rồi…
Nhưng từ khi gặp và quen anh đến giờ em không còn mang trong đầu những suy nghĩ ấy nữa mà hình như có một dòng suy nghĩ đôi lúc mơ hồ, đôi lúc lại rất thực tế hình thành trong em. Em cảm thấy yêu đời hơn, phấn chấn hơn, em không còn giữ lấy tư tưởng cỗ hữu và bảo thủ ấy nữa, em cảm thấy mình hoà đồng với mọi người, với bạn bè và năng động lên rất nhiều. Và một điều lạ thường là trái tim khô khan, nguội lạnh của em đã tìm được nhựa sống và hình như nó đang ấm dần lên… Hai mươi mấy tuổi đời rồi lần đầu tiên em mới cảm nhận trái tim mình thật sự rung động trước một người con trai, lần đầu tiên em cảm nhận được rằng mình đang… yêu.
Dấu yêu yêu thương, có lẽ một ngày nào đó, khi mà Thượng Đế thực sự cho em sự can đảm để gửi đến anh những dòng tâm sự này thì đó là sự hạnh phúc của riêng anh. Và khi nhận được nó chắc hẳn em cũng sẽ cảm thấy bất ngờ lắm phải không? Có lẽ là như thế! Đã có nhiều người bạn, rồi kể cả những đồng nghiệp làm chung công ty đã góp ý với anh rằng: “Hãy luôn tự tin ở chính mình, tin vào tình yêu mà mình đã dành cho cô ấy, hãy can đảm bày tỏ cho cô ấy biết đi”. Nhưng dấu yêu ơi! Anh thật sự không can đảm chút nào. Có đôi lúc lý trí anh mách bảo là khi gặp em, anh sẽ nói cho em nghe tất cả, sẽ nói cho em nghe tất cả của lòng anh. Nhưng rồi đến khi gặp em, khi đối diện với em, với ánh mắt dịu dàng đằm thắm ấy anh lại ngại ngần như thế nào ấy, bao nhiêu điều anh muốn nói, bao nhiêu suy nghĩ anh đã chuẩn bị từ trước, nó bắt đầu luẩn quẩn, nó bắt đầu lộn xộn và tan biến đi đâu mất cả, chỉ biết nhìn em thôi.
Giờ làm sao đây? Em có thể chỉ cho anh, anh phải làm như thế nào mới có đủ tự tin khi đối diện cùng em đây!. Chẳng lẽ cứ để nó như thế này mãi sao? Thật tệ và thật buồn! Anh thật khờ khạo và ngốc nghếch quá phải không em? Có một câu nói rằng: “Có bao giờ bạn nói với người ấy rằng bạn cảm mến người ấy chưa? Nếu bạn nói có thể họ sẽ khiến bạn đau lòng, nhưng nếu bạn không nói thì có thể bạn sẽ làm đau lòng họ”. Nhưng sự vị kỉ trong anh lại không cho phép anh nghĩ quá nhiều như thế, chắc có lẽ là anh sợ sự thất bại, sợ khi nói cho em nghe rồi anh lại để mất em… Và như thế thì anh sẽ khổ sở biết bao! Cuộc sống còn gì là ý nghĩa nữa!.
Dấu yêu biết không, những ngày không gặp nhau anh mới cảm nhận là em quan trọng với anh biết nhường nào, anh cứ cảm thấy nhớ nhớ, thấy thiếu một cái gì đó mà không ai có thể bù đắp được, khi không gặp em anh cảm thấy buồn chán và cô đơn lắm! Hiện giờ tâm trạng của em như thế nào? Em có như anh không? Em có cảm thấy vui nhiều khi nhìn thấy anh không? Bây giờ đã là 4h sáng rồi, chỉ còn hai tiếng nữa là anh có thể gặp em, được nhìn thấy em đang tự tin vui bước đến chỗ làm. Em có biết những lúc như thế anh thật sự hạnh phúc lắm không?
Dấu yêu ơi! Khi cảm mến một người nào có mà không gặp được người ấy hàng ngày, và không có người ấy ở cạnh bên cùng chia sẻ tâm sự thì cảm thấy nhớ, rất nhớ phải không em? Nếu thật vậy thì có lẽ anh đã... yêu… em mất rồi… Giờ làm sao đây, bắt đền em đấy. Nhiều lúc anh cứ nghĩ rằng giá như hai phòng làm việc của chúng ta ở cạnh nhau nhỉ, thế thì anh sẽ có nhiều cơ hội gặp và nói chuyện với em nhiều hơn, biết đâu những lúc như thế anh cảm thấy tự tin hơn khi đối diện cùng em. Nhưng điều ước này thật sự không xảy ra. Thật khổ sở biết bao!
Những lúc như thế anh lại tự an ủi mình rằng: “Chỉ cần được thấy em, được nhìn thấy những nụ cười thánh thiện từ nơi em dành cho anh thì anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!.” Nhưng liệu rồi những điều mà anh tự an ủi mình như thế có kéo dài mãi không? Có khiến anh mãn nguyện và hạnh phúc mãi không? Đó vẫn luôn là câu hỏi đặt ra cho anh cho tình yêu của anh mà vẫn chưa có câu trả lời…
Dấu yêu xa nhớ của anh! Bây giờ chắc là em đang say xưa trong giấc ngủ phải không? Và trong những giấc ngủ ấy có bao giờ em nghĩ đến anh không? Có bao giờ em mơ một giấc mộng đẹp về anh không. Anh vẫn luôn nuôi hy vọng có một kết cục tốt giữa hai đứa mình. Nhưng có lẽ đó chỉ là sự lãng mạn của riêng anh.
Mới quen em chưa được bao lâu, và anh cũng chưa biết chắc chắn tình cảm của em dành cho anh như thế nào mà anh cứ làm liều thương nhớ ngu ngơ. Dù sao đi nữa, cho dù ai nói gì thì “tình yêu không có tội”, và ta yêu một người nào đó đâu phải là “cái tội” phải không em? Đã nhiều lần anh nghĩ nếu anh không gặp em và yêu em thì anh sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ anh vẫn là người yêu thích sự độc thân, sự lãng mạn và yếu đuối và vẫn là một người con ngoan của gia đình. Nếu như thế thì anh sẽ không bao giờ biết và sẽ không bao giờ cảm nhận được hương vị tình yêu và hương vị của sự nhớ nhung nó như thế nào. Bây giờ chắc có lẽ anh đã cảm nhận được rồi. Tình yêu là một cái gì đó không thể nào lý giải nổi, nó có thể là hiện hữu, nó cũng có thể là hư vô, nhưng nó thật hiền hòa dữ dội và cháy bỏng.
Có thể là khi đối diện cùng em thì tình yêu trong anh mới thực sự hiện hữu, mới thật sự toả sáng theo đúng cung bậc và sắc màu của nó. Dù sao đi nữa anh chân thành cảm ơn em. Anh cảm ơn em nhiều lắm. Cảm ơn em đã khơi dậy những cung bậc tình cảm sâu kín trong lòng anh những tưởng đã mất nay lại được tìm thấy…
Xa em anh thấy lòng xao xuyến
Vắng em anh càng thấy cô đơn
Muốn quên em sao lòng mãi nhớ
Có lẽ… hay là … I Love You!...
Sao trời đêm nay thật đẹp, không khí bắt đầu giao mùa, ước gì trong đêm này em ở đây nhỉ? Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm sao, cùng nhau tâm sự, cùng nhau chia sẻ những chuyện không vui, nếu vậy thì anh sẽ hạnh phúc biết bao. Và ít ra em cũng nghe được nhịp đập của trái tim anh nó đang thổn thức như thế nào. Nhưng điều ước này thật sự không linh. Mong rằng những ước mơ nhỏ bé này sẽ có ngày trở thành hiện thực. “Hỡi những vì sao yêu dấu! Hỡi những làn gió nhẹ đêm nay! Hãy gửi những dòng tâm sự này đến dấu yêu giùm ta đi. Cảm ơn mi nhiều!
Hãy cho anh một phần sức mạnh và một nửa của đời anh được không em?


Admin-Nguyen Thanh Trung
Admin-Nguyen Thanh Trung
Admin

Tổng số bài gửi : 227
Join date : 13/12/2012
Age : 42
Đến từ : Xứ sở của những thiên thần

https://metrohiepphu.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết